Ngày cưới: Khoảnh khắc tôi mất anh mãi mãi.
Chào các bạn đọc! Hôm nay, sau một tuần chồng mới cưới qua đời, tôi đã bình tâm hơn. Hàng ngày, tôi thắp hương cho anh trên bàn thờ, không còn gào khóc cầu mong anh trở về. Tôi cố gắng ngừng khóc để anh yên lòng ra đi. Tuy vậy, lòng tôi vẫn buồn đau và suy sụp. Những đêm qua, tôi không thể ngủ, cảm giác trống rỗng như sắp chết để được bên anh. Mỗi lần nhìn di ảnh, tôi vẫn cảm thấy anh hiện hữu, như đang dõi theo tôi. Tôi nhớ anh rất nhiều, thường mang đồ của anh ra ngắm, đã gập đi gập lại áo quần của anh không biết bao nhiêu lần. Từ khi anh suy sụp tinh thần, tôi thấy cuộc sống thật khó khăn.
Anh gầy gò và tiều tụy khiến tôi cảm thấy xót xa. Tôi nhớ 4 năm trước, vào mùa thu tháng 8, chúng tôi đã quen nhau khi cùng tham gia phát quà Trung thu cho trẻ em tại bệnh viện K. Nhóm sinh viên chúng tôi đã dành hai đêm làm bánh Trung thu để tặng cho các em nhỏ đang điều trị ung thư. Hôm đó, anh cũng đến phát quà cùng công ty của mình, và hai đoàn từ thiện đã gặp nhau. Qua buổi gặp gỡ, tôi biết anh hơn tôi 3 tuổi và đã làm việc tại công ty đó hai năm. Anh rất thích bánh dẻo Trung thu và xin địa chỉ nhà tôi để ghé qua vào rằm tháng Tám. Tôi không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ lại dẫn đến những điều bất ngờ sau đó. Ngay sáng sớm Trung thu, tôi nhận được cuộc gọi lạ.
Anh hỏi tôi có còn phần bánh dẻo để lại không. Sau vài giây bối rối, tôi nhận ra anh. Chiều hôm đó, anh qua lấy bánh và từ đó chúng tôi bắt đầu liên lạc. Chúng tôi thường đi chơi cùng nhau. Vài tháng sau, vào ngày tôi ra trường, anh tỏ tình và tôi đồng ý. Tình yêu của chúng tôi đến một cách tự nhiên. Sau 4 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định cưới. Nhưng một tháng trước đám cưới, khi đi khám sức khỏe tiền hôn nhân, bác sĩ thông báo anh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chỉ còn sống khoảng 3 tháng. Anh rất sốc vì trước đó không có triệu chứng rõ rệt, chỉ thỉnh thoảng thấy mệt mỏi và sút cân.
Bác sĩ thông báo anh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, khiến anh suy sụp tinh thần và trở nên gầy gò. Anh lảng tránh tôi, nói không còn yêu và không muốn có đám cưới, khuyên tôi nên tìm hạnh phúc mới. Tôi hiểu rằng anh đau khổ vì bệnh tật, nhưng tôi vẫn yêu anh rất nhiều. Dù anh có xa lánh, tôi vẫn kiên trì bên cạnh chăm sóc cho anh những ngày cuối. Cuối cùng, sau 3 tháng trì hoãn, chúng tôi đã quyết định tổ chức đám cưới.
Nhờ sự ủng hộ của gia đình và bạn bè, đám cưới của chúng tôi diễn ra tốt đẹp dù gấp gáp. Gần ngày cưới, sức khỏe của anh cải thiện, và tôi nghĩ anh sẽ sống thêm vài tháng. Nhưng thật bất ngờ, anh đã ra đi ngay trước đêm động phòng. Trong ngày cưới, anh cảm ơn tôi vì đã bên cạnh và cho anh cơ hội làm chú rể. Khi tiệc tàn, trên đường về nhà, anh đã trút hơi thở cuối cùng trong taxi, chỉ còn vài km nữa là đến nơi. Dù biết anh bệnh nặng, nhưng tôi vẫn không thể tin anh ra đi quá nhanh như vậy.
Tại sao anh lại bỏ tôi đi nhanh chóng như vậy? Có phải vì cưới tôi mà anh phải ra đi đột ngột? Chúng tôi vừa làm lễ cưới xong, chưa kịp trải qua đêm tân hôn như đã mong đợi. Một tuần trôi qua thật chậm, thời gian như ngừng lại với tôi, dù tôi được bố mẹ chồng và người thân chăm sóc tận tình.



Source: https://afamily.vn/ngay-cuoi-chong-cung-la-ngay-toi-mat-anh-mai-mai-20130923035712630.chn